HỘI TỤ GIA ĐÌNH PHẢI LÀ MỘT PHẦN CỦA VẤN ĐỀ CẢI TỔ DI TRÚ

Reform

Có thể đây không phải là một pháp chế nổi tiếng, nhưng đừng coi thường vấn đề di trú có dính dáng đến gia đình. Lịch sử cho thấy tính tự lập và cân cù của các di dân đã trở thành một tính chất của nước Hoa Kỳ.

Các gia đình di dân là một bộ phận ít được nói tới của nền kinh tế của Hoa Kỳ. Họ là một guồn máy kích động sự thành công của những người đến sau và việc gia nhập cộng đồng. Từ khi đất nước Hoa Kỳ được thành lập, dân Hoa Kỳ dựa vào sự hỗ trợ của gia đình để tiến tới. Mọi người trong một gia đình đều chia sẽ sự cam kết với nhau và cam kết với đất nước. Nếu chúng ta coi thường cái sức mạnh diệu kỳ này là chúng ta sẽ phá hủy đi cái sức mạnh của nền kinh tế cũng như phá hoại cái đặc tính của nước Hoa Kỳ.

Con số các gia đình được cho phép di cư hiện có thật sự đã lỗi thời và không thích ngi đầy đủ với hiện tại. Ngoài ra, cái mức hiện có của những người được bảo lãnh và khi nào được cho phép bảo lãnh gia đình cùng với những khó khăn rào cản việc hội tụ gia đình chỉ phá hoại các cộng đồng hơn là bảo vệ chúng. Và nhất là khi chúng ta đã bắt đầu nhận thức được thế giới đang công nhận là gia đình bao gồm đồng tính luyến ái thì luật pháp di cư cũng nên được xử lý một cách công bằng.

Những di dân bị vướn vào vấn đề bảo lãnh gia đình họ thường thấy là việc bảo lãnh gia đình là vô ích cho đến khi họ đánh bại được trò chơi chờ đợi. Không như vấn đề thị thực việc làm (work visa) mà người có thị thực này có thể tìm cách xin ở lại cho đến khi họ có thể có được hộ khẩu, việc xin phép hội tụ gia đình lại không phải là chắc chắn lắm.

Thí dụ một người vợ hoặc trẻ em dưới tuổi vị thành niên của một người có giấy phép thường trú có thể phải chịu đựng sự xa cách nhau từ 2 tới 6 năm trước khi thị thực nhập cảnh được cấp; cho con cái đã trưởng thành, thời gian đó có thể kéo dài tới hai niên kỷ. Và hơn nữa, họ cũng đừng hòng có vợ chồng và gia đình riêng của họ vì cái thời gian đó có thể sẽ kéo dài hơn nữa, nếu giấy tờ của họ không bị bãi bỏ! Một trường hợp thí dụ là có một cô gái di cư sang Hoa Kỳ theo diện thị thực việc làm. Sau khi đám cưới với chồng ở nước ngoài cô ta phải chờ từ 2 tới 6 năm để có thể mang chồng của cô ta qua Hoa Kỳ. Và trong lúc chờ đợi, họ không được phép lấy thị thực thăm viếng (visitor visa) vì họ đã điền đơn xin phép di cư.

Thị thực hội tụ gia đình (family visa) chỉ được cấp cho các thành viên thân cận trong gia đình như: vợ chồng, con cái, cha mẹ (cho công dân Hoa Kỳ trên 21 tuổi), và anh chị em (cho công dân Hoa Kỳ). Anh chị em họ, cô, chú, bác, dì, dượng, ông, bà không được cấp thị thực này. Một khi con số thị thực được cấp đã quá mức, người xin phép di cư lại phải chờ cho tới năm sau nữa. Ngoài ra, các thành viên trong gia đình đã nộp đơn xin di trú lại không thể nào xin phép thăm viếng Hoa Kỳ trong thời gian chờ đợi.

Nếu muốn tránh khỏi vấn đề này trong tương lai, sự cải tổ di trú phải không được xem là một trò chơi không người thắng. Lợi ích của việc hội tụ gia đình và bảo lãnh thân nhân không phải là một lợi ích riêng của ai cả, và Hoa Kỳ sẽ hưởng nhiều lợi ích nhất khi mọi việc trong hệ thống gia đình được hoạt động điều hòa.

Để tìm hiểu thêm, xin liên lạc Văn Phòng Luật Sư Jennifer Hà:

Điện thoại:
801-864-0307 (Tiếng Việt)
801-883-8204 (Tiếng Anh)
Email: jha@jljlawgroup.com
www.attorneyjenha.com
All rights reserved. www.attorneyjenha.com

Add Comment